Khi Tâm chàng Ca La bừng sáng


Ngày trước ông bá hộ Cấp Cô Độc ở thành Xá Vệ có người con trai tên Ca La, cậu này không tin Phật pháp lại thích theo tà kiến. Ông Cấp Cô Độc kiếm đủ phương thế để con tạo được đức tin trở nên người chánh tín, nhưng công ông khác nào công giã tràng xây cát. Ông cố gắng bao nhiêu cũng không sao cảm hóa được người con cưng ấy.

Một bữa nọ ông gọi câu con bảo:

Ngày mai nếu con chịu thọ bát quan trai với Đức Phật cha sẽ thưởng cho con một trăm đồng vàng.

Người con mừng rỡ, không phải vì được đến cửa Phật mà vì số tiền to lớn kia. Cậu đến thọ giới cho có chừng rồi về nhà lãnh số tiền cha đã hẹn.

Lần khác, ông Cấp Cô Độc lại gọi con nói:

Nếu con đến nghe đức Phật thuyết pháp và con nhớ một câu Phật ngôn, chỉ một câu thôi, cha sẽ thưởng cho con một ngàn đồng vàng. Cậu Ca La lại lần nữa mừng rỡ, thầm tính rằng ráng nhớ một câu rồi rút lui không khó.

Câu hăm hở đến chùa. Vào giảng đường nghe thuyết pháp và cậu cố gắng nhớ một câu. Cậu lập đi lập lại đã thuộc lòng mới đứng dậy, lần ra về, nhưng lạ biết bao vì khi về đến nhà lại quên mất không còn nhớ được chữ nào. (Đây là do thần thông của Đức Thế Tôn vậy).

Cậu Ca La lấy làm tức mình hôm sau lại đi nghe thuyết pháp nữa và lần này cố vận dụng hết tâm trí để nhớ cho được một câu.

Hôm ấy Đức Thế Tôn thuyết về sự chết giải thích ở trần gian không chúng sanh nào thoát được cái chết.

Cậu Ca La nhớ lời Phật dạy và phát tâm kinh sợ. Diệt trừ phiền não đắc Tu Đà Hườn quả.

Về đến nhà nhớ đến việc nhận số tiền thưởng của cha cậu đâm ra hổ thẹn đóng cửa ở trong phòng suốt ngày đêm hôm ấy.

Qua sáng hôm sau, nhân dịp Đức Thế Tôn đến trai tăng tại nhà, Ông Cấp Cô Độc mới gọi cậu Ca La ra lãnh một ngàn đồng vàng như đã hứa. Cậu mắc cỡ không chịu ra cũng không chịu nhận số tiền thưởng.

Đức Thế Tôn biết Ca La lúng túng và rất hổ thẹn trước mặt chư tăng và cha mẹ Ngài gọi cậu lên dạy:


“Không thể đem vật gì ở trong Tam Giới này so sánh với quả Tu Đà Hườn được. Khi đã đắc quả rồi, thì vàng bạc ngọc ngà châu báu đối với con người không có giá trị gì hết.”

Xem thêm:

Khi Tâm chàng Ca La bừng sáng

Khi Tâm chàng Ca La bừng sáng


Ngày trước ông bá hộ Cấp Cô Độc ở thành Xá Vệ có người con trai tên Ca La, cậu này không tin Phật pháp lại thích theo tà kiến. Ông Cấp Cô Độc kiếm đủ phương thế để con tạo được đức tin trở nên người chánh tín, nhưng công ông khác nào công giã tràng xây cát. Ông cố gắng bao nhiêu cũng không sao cảm hóa được người con cưng ấy.

Một bữa nọ ông gọi câu con bảo:

Ngày mai nếu con chịu thọ bát quan trai với Đức Phật cha sẽ thưởng cho con một trăm đồng vàng.

Người con mừng rỡ, không phải vì được đến cửa Phật mà vì số tiền to lớn kia. Cậu đến thọ giới cho có chừng rồi về nhà lãnh số tiền cha đã hẹn.

Lần khác, ông Cấp Cô Độc lại gọi con nói:

Nếu con đến nghe đức Phật thuyết pháp và con nhớ một câu Phật ngôn, chỉ một câu thôi, cha sẽ thưởng cho con một ngàn đồng vàng. Cậu Ca La lại lần nữa mừng rỡ, thầm tính rằng ráng nhớ một câu rồi rút lui không khó.

Câu hăm hở đến chùa. Vào giảng đường nghe thuyết pháp và cậu cố gắng nhớ một câu. Cậu lập đi lập lại đã thuộc lòng mới đứng dậy, lần ra về, nhưng lạ biết bao vì khi về đến nhà lại quên mất không còn nhớ được chữ nào. (Đây là do thần thông của Đức Thế Tôn vậy).

Cậu Ca La lấy làm tức mình hôm sau lại đi nghe thuyết pháp nữa và lần này cố vận dụng hết tâm trí để nhớ cho được một câu.

Hôm ấy Đức Thế Tôn thuyết về sự chết giải thích ở trần gian không chúng sanh nào thoát được cái chết.

Cậu Ca La nhớ lời Phật dạy và phát tâm kinh sợ. Diệt trừ phiền não đắc Tu Đà Hườn quả.

Về đến nhà nhớ đến việc nhận số tiền thưởng của cha cậu đâm ra hổ thẹn đóng cửa ở trong phòng suốt ngày đêm hôm ấy.

Qua sáng hôm sau, nhân dịp Đức Thế Tôn đến trai tăng tại nhà, Ông Cấp Cô Độc mới gọi cậu Ca La ra lãnh một ngàn đồng vàng như đã hứa. Cậu mắc cỡ không chịu ra cũng không chịu nhận số tiền thưởng.

Đức Thế Tôn biết Ca La lúng túng và rất hổ thẹn trước mặt chư tăng và cha mẹ Ngài gọi cậu lên dạy:


“Không thể đem vật gì ở trong Tam Giới này so sánh với quả Tu Đà Hườn được. Khi đã đắc quả rồi, thì vàng bạc ngọc ngà châu báu đối với con người không có giá trị gì hết.”

Xem thêm:

Đọc thêm..